-
Anh sẽ trở về bên em , mèo nhỏ ạ!!!...
Truyện Tình Yêu
Tác giả: jenny_0209
Thể loại: Truyện Teen
Chap 13-15
Anh tự hỏi , tình mẹ con đó vỡ vụn là do ai , anh hay bà ấy ? Cuộc đời anh chỉ có duy nhất 2 năm được gần mẹ , nhưng … bà ấy không hề màng đến anh . Thậm chí , anh rất cố gắng làm những thứ mà con cái dành cho mẹ . Vậy mà … bà ấy nhẫn tâm hất bỏ chúng , xem đứa con mà chính bà sinh ra như một người bình thường , không hơn không kém . Thậm chí anh cũng từng nghĩ có thể bà ấy quá bận công việc nên hay cáu gắt với mình , rồi … nó cũng bị dập tắt bởi câu nói của bà ta . Anh nhớ mãi câu nói đó , không sót chữ nào “ Mày chỉ là một thằng vô tích sự , có con như mày thật là phiền phức “ . Anh cười nửa miệng , vừa khinh vừa đau . Sự lựa chọn của anh là không phải đi trên cùng con đường của bà ta …
- Với tôi bà có ý nghĩa rất lớn … nhưng … nó là quá khứ rồi , đừng tìm tôi nữa , và cũng đừng mang hạnh phúc của tôi mà đổi lấy cái sự nghiệp của bà . Chào
Anh cúp máy ngay khi bà ta định nói thêm . Anh có quá không ? Không … anh không thể đánh đổi hạnh phúc của anh và nó được , nhất định là không . Trong nhà tắm nó đã biết hết mọi chuyện , nó cảm thấy mình là bức tường chắn ngang cuộc đời anh . Nó bước ra với bộ đồ mới vừa mua , tóc buộc cao , khuôn mặt với nụ cười khá tươi .
- Đi nào !
Nó kéo tay anh đi ra ngoài phố . Hôm nay là thứ hai nhưng phố vẫn đông người , biết lòng anh đang rối nên nó cũng không nói với anh tiếng nào . Chỉ cùng nhau đi dạo . Có cố tỏ ra đáng yêu để che đi nỗi lo sâu trong lòng nó . Rồi cả 2 đi đến biển . Bãi cát mịn , in dấu chân , rồi nước lại xóa đi . Nó nhìn vào khuôn mặt anh và nói lớn :
- Đi chơi mà sao anh cứ yên lặng vậy ?
Anh sực tỉnh lại từ trong mớ hỗn độn của tình cảm …
- Anh xin lỗi , anh đang rất khó chịu … anh … anh
- Thế thì nói ra hết tâm sự của anh cho em nghe
- … - anh im lặng
Nó cười buồn
- Thôi thì anh cứ nói với biển , biết đâu sẽ thoải mái hơn khi nói với em
Sợ nó buồn nên anh vội nói
- Anh không có ý dấu em nhưng …
Nó cắt ngang lời anh
- Em không có ý gì đâu , em không chịu nổi khi thấy anh như vậy mà thôi
- Cám ơn em , cho anh ít thời gian một mình với những tiếng sóng được không ?
Nó cười nhẹ gật đầu . Nó đi xa đến bên chiếc ghế gần đó nhìn anh . Anh như đứa trẻ bị bao quanh bởi những nỗi buồn to lớn . Anh cứ lanh quanh tìm vỏ ốc , đá rồi trút tình nỗi niềm vào đó và ném thật xa , để những nỗi buồn trôi theo dòng nước biển mặn đi thật xa , trở thành không khí và biến mất . Trong lúc đó , nó đang nghe nhạc và mãi ngắm nhìn anh thì một bọn đểu đến “ hỏi thăm “ nó . Nó chúa ghét thế này …
- Sao lại ngồi đây một mình hả cô bé dễ thương
- … - nó tháo điện thoại bỏ vào túi
- Đi với bọn anh cho vui này , cô em
Hắn đưa tay lại gần mặt nó , nó đứng bật dậy , khuôn mặt tức giận . Nó đá vào vào bụng hắn
- Shit , con này láo , mày tới số rồi con
Bốp … Hự
- Anh Huy – nó mừng khi thấy anh trai yêu của nó
- Em làm cái quỷ gì ở đây hả ? Thằng Ken đâu – vừa nói anh vừa đánh bọn đểu đến khi bọn chúng bỏ chạy
Nó chỉ về phía biển , về hướng có người con trai nó yêu đang trút nỗi buồn trên biển cả . Đôi mắt nó chợt buồn lại , nó không biết tại sao nó buồn , và buồn về cái gì . Nó ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy cùng Huy . Anh chạy đi mua cho nó cốc trà ấm , mắt nó cứ nhìn mãi anh . Trời càng tối càng lạnh , trong khi nó chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi không dày cho lắm . Nó lạnh cả người , nhưng nó vẫn ráng chờ anh . Huy lại gần , đưa nó cốc trà vừa mua . Cởi chiếc áo ngoài khoác vào người đứa em gái ngốc của mình .
- Có chuyện gì với thằng Ken vậy ?
Nó lắc nhẹ đầu ra hiệu là không có gì .
Quay lại Ken , thoải mãn nỗi buồn mình , anh nhìn lanh quanh tìm nó . Thầy 2 cái bóng đằng xa , anh chạy lại xem thử . Thì đúng là nó và Huy . Ken liếc nhẹ sang Huy , khuôn mặt ngán ngẩn của Huy dành cho anh không mấy thiện cảm . Huy đứa dậy , lấy tay đánh vào đầu Ken và nói như trách móc :
- Thằng kia , mày để bé Ly yêu dấu của tao lạnh rồi đấy , mang nó về mau , không thì bệnh hết 2 đứa bi giờ
Ken nhìn sang khuôn mặt tái mét vì lạnh của nó . Anh lấy 2 tay chà vào mặt nó như lời xin lỗi .
- Thằng này , mang nó về mau , Ly mà bệnh là tao cho mày bệnh luôn đấy !
- Rồi mà , để người ta nựng bạn gái một tí chứ
Câu nói đó của Ken làm nó đỏ hết cả mặt . Mặt nó nóng hừng hực vì mắc cỡ . Anh nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của nó đi về . Nó không quên trả lại chiếc áo của anh hai . Huy nhìn nó cười phì “ Em gái ngốc “
- Hắt xì – nó nhảy mũi
- Mặc áo vào này , cảm lạnh thì ai chơi với anh – Anh lấy chiếc áo khoác ngoài choàng vào người nó
Nó cúi đầu xuống để anh không phải thấy khuôn mặt đỏ ửng lên của nó … Đường hôm nay ồn ào , đông người , nhưng chỉ có 2 người là đáng yêu nhất
Về đến khách sạn thì Mike và Ngọc đang đọc sách , nó và Ken ủ rũ đi vào phòng rồi cả 2 nằm phịch xuống giường . Ngọc hỏi :
- Đi đâu giờ này mới về ? Ăn gì chưa ?
- Đi biển , chưa ăn gì cả , đói đến héo rồi này – nó xoa bụng nói trong “ đau khổ “
- Đi ăn với tụi này đi , chờ 2 người muốn rũ rượi , đi – Ngọc nhảy phóc xuống giường kéo nó đi ra ngoài ăn
Đang đói mà nghe ăn với uống thì dại gì mà không đi . Nó lấy áo lạnh và đi xuống phố . Con phố không đông nhưng cũng , đủ làm không khí ồn ào .
Nhưng có một nơi náo nhiệt hơn cả mọi thứ … Đó là … Nhịp đập của tình yêu …
Họ đến một nhà hàng mở suốt đêm gần khách sạn . Biển thì toàn là đồ biển , ngon biết chừng nào . Họ gọi nào là mực , cá, tôm , cua . Gọi những món họ thích . Vừa ăn vừa nghe khúc nhạc của biển . Đang ăn thì điện thoại ai cũng reo lên trừ Ken …
- Chết rồi , các mẹ yêu gọi – cả Mike , Ngọc và nó la lên
Nó nhấc máy :
- Alô , mẹ hả ?
Đầu dây bên kia đầy sát khí :
- Con dám cúp học rồi xin nghỉ 2 ngày nữa nhé , về mẹ sẽ xử 2 đứa .
- Thôi mà mẹ , tuần này còn chán lắm , năn nỉ đó mà mẹ yêu .
- Không năn nỉ gì cả !
- Mẹ không thương con , huhu , con đi chơi nhưng vẫn học hành đàng hoàng mà , mẹ nha
- Thôi được rồi , sợ cô rồi . Nhưng về cô phải chú tâm học cho tôi – mẹ nó cúp máy
“ YEAH YEAH , WOW HOH “ nó nhảy thầm trong bụng .
- Cám ơn mẹ Kim của con nhiều , mà mẹ Minh có ở đó không hả mẹ ? – nó hỏi
- Có , mẹ Minh đợi con suốt từ chiều đến giờ đó . Nói chuyện với mẹ Minh này !
Mẹ Minh cầm máy hỏi thăm nó , nghe cái giọng hồn nhiên của nó thì cô cũng an tâm là nó vẫn bình an . Hết chuyện cả 3 trở lại hiện trạng ban đầu , nó hỏi với vẻ mặt lo lắng :
- 2 người sao rồi ?
2 người nhìn nhau , mặt vui vẻ đồng thanh :
- Cực kì tốt đẹp . Còn Ly ?
Nó giả vờ làm mặt lo lắng , giọng buồn hiêu , sợ có chuyện , cả 3 người còn lại trong bàn đồng thanh hỏi :
- CÓ CHUYỆN GÌ HẢ ?
- Hahaha , bị lừa hết rồi . Thật ra thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp . – nó cười tinh nghịch trong khi …
Mike và Ngọc nhìn nó với ánh mắt sát thủ . Ken để ý thấy nguy hiểm đang “ rình rập “ nó vội xua đuổi không khí đặc mùi .
- Ăn đi
Nó tiếp lời :
- Ăn đi , ha.. ha
- Bà coi chừng tôi . – Ngọc cầm đũa lên ăn
Còn Mike vừa định mắng nó thì gặp đôi mắt đang nổi lửa của Ken nên cũng xìu xuống . “ Ôi , lạy Chúa , con sợ 2 người đó quá rồi “ Mike cầm đũa thở dài . Nó ăn một cách ngon lành . Sóng và gió đang mài những tảng đá giống như những thợ làm gốm đang tạo ra tác phẩm của chính mình . Thế còn 4 người họ ? Họ đang mài những gì cho chính mình ? Cuộc đời mỗi người là mỗi chuỗi logic không bao giờ có câu trả lời , người có thể trả lời , duy nhất chỉ có thể là chính bản thân họ …
- Mấy giờ rồi Mike ? – Ngọc cầm cốc nước vừa uống vừa hỏi
- Hừm … gần 10 giờ rồi – Mike nhìn vào điện thoại
Nó vẫn đang tiếp tục ăn như đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày . Ken lợi dụng chọc nó :
- Em ăn ít ít thôi , ăn nhiều mập sao anh cõng em nỗi
Một tí nữa thôi là nó phun hết thức ăn ra ngoài , nó lấy nước uống để trôi hết thức ăn , nó lườm Ken và nói :
- Không cần anh cõng , xì … đáng ghét không ăn nữa . Tính tiền đi về.
Nó uống ngụm nước cuối cùng rồi đi ra khỏi nhà hàng và đi thật nhanh về khách sạn . Ken chạy theo để việc trả tiền cho Mike và Ngọc , 2 người ấy có chung một suy nghĩ dành cho Ken là “ Dại dột “ .
Anh chạy theo nó xin lỗi lên xin lỗi xuống nhưng nhận lại sự im lặng của một đứa con nít đang hờn .
- Được rồi , dám hờn anh à . Em sẽ phải trả giá cho việc này
Vừa dứt lời , anh bế nó lên . Nó cố gắng nhảy xuống nhưng vô dụng , toàn thân nó đang trên tay anh . Nó nói với giọng hờn dỗi :
- Em mập đấy , bế em làm gì cho mệt ?
- Đứa trẻ ngốc , anh bảo em mập nhưng đâu phải anh nói không cõng , không bế em đâu ! Dám hờn anh . Phạt này ...
Anh hôn lên trán nó , nó đỏ mặt . Buổi tối lạnh mùi biển , nhưng nó ấm áp vị tình yêu , điều này không bao giờ khác được vì … Khi yêu là lúc mọi người cảm thấy được lấp đầy khoảng trống trong tim . Là lúc ngọn lửa bừng sáng trong giá lạnh …
~oOo~
Chap 14
Nói về Mike và Ngọc , 2 người đi cùng nhau tay trong tay , mặt cúi gầm xuống đất . Mọi người nhìn vào cả hai , bụm miệng cười vì cái tình yêu trẻ con của 2 đứa . Phải có tình yêu nhỏ bé mới có tình yêu đẹp , có thật vậy không ? Nhưng đấy là thích hay yêu ? Thời gian ơi , trả lời đi … câu chuyện này sẽ đi đến đâu ? Hy vọng là sẽ không có bi kịch nào xảy ra … Đừng .
Về tới khách sạn , Ken thả nó xuống giường , anh chống xuống giường nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của một đứa trẻ của nó .
- Hello , tụi này về rồi … - Mike nắm tay Ngọc chạy vào
Anh vội vàng ngồi xuống giường , mặt hầm hầm bực bội “ Sao đúng lúc thế không biết “ . Mike buông tay Ngọc ra , đến gần chỗ Ken ngồi xuống , thục tay vào hông anh cười đểu và nói :
- Tụi này không về sớm là có chuyện rồi phải không ?
Máu trào lên não vì bị “ xúc phạm “ , nó ngồi dậy , đánh thật mạnh vào người Mike và nói trong sự kiềm nén :
- Chuyện gì hả đồ hâm ?
- Đau mà , con gái dữ thấy ớn . Chuyện gì tự biết chứ , 16 tuổi mà khờ quá vậy ? – Mike suýt xoa “ vết thương “
- Ta còn bé lắm , không hiểu chuyện gì đó của ngươi .
“ Hồ đồ , Mike ngốc “ Ngọc cười thầm
Ken cốc đầu Mike vẻ mặt không được thân thiện :
- Mày muốn gì ?
- Hô hô , em sợ 2 người rồi , em đi tắm để đi ngủ đây – Mike cười huề rồi lấy đồ đi tắm
“ Trốn à , trốn à , đồ hâm “ Nó lườm Mike một cái sắt như dao cạo lông heo .
Ngọc đi đến chỗ nó xì xầm to nhỏ với nó , không cho Ken nghe :
- Lát để 2 tên ngốc ấy ngủ rồi tụi mình ra biển chơi hén , lớp mình rủ ra đấy múa lửa
" MÚA LỬA ??? “ nó xì xầm lại .
- Đứa nào múa lửa ?
- Hừm , ai mà biết được chứ , không chừng nó quăng xuống biển cho cá mập ăn đấy .
“ Bờ biển làm gì có cá mập chứ ! “ nó cười phì .
Sức tò mò đã phun trào , Ken hỏi :
- To nhỏ gì đấy ?
- À , chỉ là ngày mai tụi em đi shopping mà quên mang tiền , Ngọc ngại hỏi nên … - nó gãi đầu nói dối Ken
“ Ồ …ồ , con này nói dối tài , sắc mặt không biến đổi “ Ngọc cười gật đầu
Ken nằm xuống giường
- Thế mà cứ tưởng giấu anh cái gì chứ !
“ Em xin lỗi , chuyện của lớp , em không thể cho anh biết được “ nó cười hiền
Cốc … cốc
Nó nhảy xuống giường mở cửa
- Qua đây làm gì hả Tú “ Ù “
- Tôi đánh bà bi giờ , dám gọi ta là Tú “ Ù “ à ? Phải gọi là Tú đẹp trai , nghe chưa
Ọe … ọe
- Gớm , ông mà đẹp trai thì trời sập – nó cười sặc sụa
Tú lấy lại giọng và nói :
- Chọc đủ rồi , tôi có chuyện muốn nói riêng với bà – Tú quay sang Ken huýt 1 tiếng – Mượn Ly một tí nhé
Ken nhìn Ly và Tú đi ra ngoài , máu ghen cao trào nhưng đâu biết làm gì , chỉ ngồi chờ nó vào .
Nó hỏi chuyện :
- Chuyện gì mà phải nói riêng với tôi ?
- Chuyện là như thế này . Tôi với thằng Du đi xuống khách sạn lúc nãy thì thấy con Hồng với con Misa đi cùng gia đình nó đến đây . Ngọn gió độc ác nào mang bọn nó đến đây không biết thật là phiền phức – Tú gãi đầu bực bội
“ Cùng gia đình , có nghĩa là ông ta cũng … đến đây ? “ nó nghĩ
- Mà mặc kệ 2 đứa nó , chơi thì cứ chơi , suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt , tối nhớ ra bờ biển gần cái nhà ở đấy nhé . Không ra tụi này giết 2 bà đấy – Tú vỗ vai nó và đi về phòng chuẩn bị cho buổi tối trên biển
Nó cũng về phòng , nó không còn khó chịu nữa … bởi vì … nó không phải là con ruột ông ta . Ngọc hỏi nhỏ về cuộc đối thoại giữa nó và Tú . Nó vui vẻ trả lời :
- À , thì Tú nói là 2 con ác ma của lớp là Hồng và Misa đến đây cùng gia đình . Chỉ thế thôi
“ Sao cơ , con Misa học chung lớp với Ly “ Ken vội vàng ngồi bật dậy , nhìn nó với vẻ mặt bất ngờ . Nó bắt gặp ánh mắt của anh , nó nhẹ nhàng cười bảo :
- Không sao đâu , Ken khờ
- Có thật sự là không sao với em không ? – Ken hỏi nó một cách chắc chắn
Nó gật đầu , và nói nhỏ vào tai anh :
- Vì … Misa không phải là người em quan tâm
- Thế còn người đó ?
- Và người đó không phải … ba của em...
Anh vuốt mái tóc nó , mái tóc đen ánh chút nâu hạt dẻ , tóc dài ngang lưng theo kiểu sole tầng . Nó ngại ngùng vì đang trước mặt bạn nó – Ngọc , nó nhẹ nói nhỏ với anh để dừng lại . Giật mình anh buông nó ra , anh suy nghĩ nhiều quá , dù gì nó cũng đã dần nhận thức ra sự thật … Ngọc cười khì nói :
- 2 người đi sang America sống đi là vừa , ôm ấp nhau suốt ngày . Rợn cả óc
Nó nói lại :
- Thế Ngọc với Mike đi theo luôn nha , 2 người cũng hợp rồi
- Khỏi cần nói , gia đình của Ngọc sẽ qua Mỹ sau khi Ngọc kết thúc năm học này . – Mike bước ra nói
- Không chịu , chắc phải kêu mẹ yêu của ta cho đi thôi – nó kèo nhèo
Ken kéo tay nó ngồi vào lòng anh rồi nói :
- Đi đâu cũng được nhưng đừng để anh phải lo lắng . Với lại em học xong lớp 10 thì mẹ Minh cũng mang em sang Mỹ rồi .
- Sao cơ , còn mẹ Kim của em .
- Mẹ Kim cũng sẽ sang cùng ba Vĩ để trị bệnh . Anh cũng phải về lại Mỹ để học tiếp , mất 1 năm học vì em đấy . – anh cốc nhẹ vào đầu nó
- Thế sao lúc trước bảo về luôn ? – nó ôm đầu hỏi
- Nói thế cho em yên tâm thôi , chứ anh về khoảng 1 năm rồi về đó nữa
- Sao cũng được , miễn là đừng bỏ em được rồi – nó cười một cách ngây ngô
“ Làm sao anh bỏ được trái tim của anh , mèo ngốc “ anh cúi mặt xuống cười . Thấy thế nó hỏi :
- Cười gì đấy ?
- Cái mặt em nhìn ngu quá ! ha ha
Nó lấy tay che mặt rồi che anh xuống rên rỉ :
- Không được cười , cười nữa là em bo xì .
- Oh right , không cười nữa – anh giơ 2 tay đầu hàng
Nó và anh không để ý đến Ngọc và Mike đang nghiên cứu sách . Ngọc đọc sách về thời trang , mĩ thuật . Còn Mike , một chồng sách nói về kinh tế . “ Mọt sách “ nó nhìn chằm chằm vào 2 người đó . Nhìn vào đồng hồ cũng gần 10 giờ 45 nó đề nghị cả “ nhà “ đi ngủ , nó “ mệt giả “ rồi . Biết ý của nó , Ngọc dẹp ngay mấy cuốn sách rồi vệ sinh đi ngủ . Đương nhiên là 1 bên là nam , 1 bên còn lại là nữ rồi . Nó còn đòi “ xây tường bằng thép “ nữa đấy chứ . Nhưng đây là khách sạn , nó chỉ cầm cây nĩa trong dĩa trái cây hăm dọa về việc ngủ … Cấm Làm Chuyện Đen Tối . Thế là xong “ Phụt “ đèn tắt và đi ngủ .
Nói là ngủ chứ nó và Ngọc nằm nghe nhạc cho qua thời gian . 30 phút sau , cuộc “ đào thoát “ của nó và Ngọc bắt đầu . Thật may mắn là 2 tên kia đã ngon giấc và mơ đẹp . 2 đứa nó đóng cửa cẩn thận rồi chạy đi rat hang máy . Nó và Ngọc gặp Lina , Khánh , Vy và Thủy nên đi chung . Bọn nó nói chuyện vui vẻ cho đến khi xuống đến cửa khách sạn thì gặp Misa . Misa nhìn nó một cách khinh người với suy nghĩ ngốc nghếch “ Con osin “ . Nó như thế mà osin . Misa đi cùng ba kế nó , nó nhìn thấy ông ta nhưng nó chẳng phản ứng gì , cứ vui cười với bọn bạn . Ông ta nhìn nó như người bố nhìn con gái mình , nó sởn cả da gà . “ Oe ơi , ổng nhìn mình ghê quá “ nó rùng mình .
Bãi biển có cả chục cái liều , lửa trại và thức ăn nhẹ . Tất cả có mặt đầy đủ và buổi cắp trại đêm bắt đầu . Đầu tiên là lớp trưởng Tú ù phát biểu :
- E hèm , hôm nay ta ăn mừng là lớp ta có một buổi trốn học đáng nhớ , và cũng công bố …
- xì xầm xì xầm … - cả lớp nói chuyện riêng
Nó hét lên :
- ĐỨA NÀO CÒN NÓI NỮA LÀ CHẾT KHÔNG KỊP NHẮM MẮT NHÉ !
- Cám ơn Ly lùn , tôi công bố là tuần sau trường ta có lễ kỉ niệm , tất cả có thể đi cùng một ai đó vì đó là dạ hội
- Gì vậy , trường mình lề mề quá vậy – Khánh than thở , con nhóc này không thích dạ hội vì nó không biết nhảy …
- Nghe hết đi . Và cô hiệu trưởng ép tôi phải kiếm ai giỏi piano và violin . Ở đây có ai có lòng tốt giúp tôi không
Nó giơ tay nói :
- Ly chỉ biết chơi piano thôi , còn violin thì kiếm người khác đi nhé !
Tú nhảy tới cầm tay nó :
- Cám ơn Ly lùn .
Ngọc khẻ tay Tú và trách móc :
- Cẩn thận không là chết trong nước mắt đấy !
- U …u tôi quên – Tú rụt tay lại – Còn ai biết violin không ?
Vy lên tiếng :
- Tôi , violin cấp thành phố , ha ha …
- Cuối cùng cám ơn 2 bạn Ly lùn và Vy bông đã giúp Tú ù . Buổi tiệc bắt đầu – Lina phát biểu
Tú sung lên :
- Bà kia cướp lời của tôi !
Giỡn , đùa , ăn , ca hát , cuối cùng là kể chuyện ma … Nghe đến ma nó chạy biến đi . Mọi người biết nó sợ ma nên càng tóm nó lại . Nó bị ép nghe , Ngọc nhìn nó an ủi . Và câu chuyện bắt đầu người kể là Du …
“ Vào khoảng 10 năm về trước , có 1 người đàn ông đi cùng bà vợ và cô con gái đến bãi biển này nghỉ mát . Đến buổi tối , cô con gái ra bãi biển dạo thì bỗng nhiên mất tích không một dấu vết để lại trừ chiếc giày trắng . Ngày hôm sau , 2 vợ chồng lập tức đi tìm cô , nhưng hầu như là vô vọng . Đến tối , có tiêng động lạ sau khu nghỉ mát thì 2 ông bà chạy ra sau thì hoảng hốt khi thấy một cái xác bị cào nát chỉ có chiếc váy trên người cô lành lặn nhưng nó ko ướm 1 giọt máu nào . Đúng là con gái mình , 2 ông bà đành làm tang cho cô . Và mọi người nói ở bãi biển này cô gái đó vẫn hay xuất hiện để tìm lại những người có liên quan đến tên giết cô …“
- Mấy giờ rồi Du ? – Ngọc hỏi
Du nhìn vào đồng hồ và nói :
- Gần 3 giờ
- Chắc tôi đưa Ly về , mặt nó tái méc rồi – Ngọc đỡ nó dậy
- Để tôi đưa 2 bà về , đường vắng lắm – Du đề nghị
- Ừ , cũng được
Nó không nói gì được , nó sợ lắm . Du là một học sinh cùng lớp , vẻ ngoài handsome , khuôn mặt vui vẻ , hòa đồng , tốt với mọi người , luôn được một số đông bạn nữ mến mộ trong đó có cả Lina . Nhưng ai mà biết được trái tim người ta như thế nào .
Trời vắng vẻ đến phát sợ , nhờ có Du nên 2 đứa cảm thấy an toàn hơn . Đến khách sạn , Du quay lại bãi biển tiếp tục buổi cắm trại . Ngọc đưa nó đến giường rồi ngồi phịch xuống giường hỏi nhỏ nó :
- Ly vẫn còn sợ hả ?
- Ừ , thằng Tú dã man quá , kéo chân mình mới ghê .
- Thôi ngủ đi
- Sao mà ngủ được
- Thế muốn tôi kêu lão Ken dậy chăm bà ngủ hả ? – Ngọc nháy mắt
- Thôi , sao tôi gặp ai cũng có cái tật dễ nắm điểm yếu của tôi hết vầy nè – nó thở dài rồi chuẩn bị đi ngủ .
Nói ra là ngủ nhưng nó thức trắng , làm sao nó có thể ngủ khi đầu óc nó cứ rên lên 2 chữ “ ma kìa “ … Ngủ gì nổi . Thế là nó buột phải giả ngủ để Ngọc không phá giấc ngủ của Ken . Ngọc cũng biết nó đâu có ngủ , nhưng thôi , cô nàng hù cho nó sợ ai dè … 4 người nằm , 3 người ngủ , và 1 người nằm đọc kinh suốt cũng đến 8 giờ sáng . Ngọc , Ken và Mike lật đật tỉnh dậy , còn nó thì nằm im bất động vì toàn thân nó tê cứng rồi . Nó chỉ trở mình duy nhất 2 lần bảo sao không tê liệt . Ken và Mike vệ sinh răng cá nhân rồi đến Ngọc , anh khều nó :
- Mèo lười , dậy nào !
Nó cũng muốn dậy lắm chứ , nhưng khổ nỗi làm người nó tê lắm rồi , nó thút thít :
- Cứu em với , em bị tê toàn thân rồi . Đau quá !
Nghe như thế ai mà không xót , anh vội vàng nâng nó dậy làm nóng người nó . Nó đau đến phát khóc . Đã không ngủ được lại còn bị cứng người nữa . Đôi mắt thâm quần vì mất ngủ , hiện quá rõ . Anh hỏi nó :
- Bộ tối qua không ngủ được hả ?
Nó chả nói gì , chỉ biết gật đầu . Thì sự thật là vậy mà .
- Vậy buồn ngủ chưa ? – Anh hỏi tiếp
“ Buồn ngủ lắm rồi ! “ bụng nghĩ đầu gật . Nó gục đầu vào ngực anh và ngủ . Đúng là nó chỉ có thể ngủ như thế . Ngọc cười khúc khích nói nhỏ với Mike :
- Con Ly dễ bị lừa quá !
- Em lừa gì nó thế ?
- Thì nó sợ ma , không ngủ được thế Ngọc bảo là không ngủ thì kêu Ken dậy ru nó ngủ . Thế là nó nằm im suốt .
- Sức hút lớn mạnh – Mike bụm miệng cười
Tai thính , Ken nghe thấy tiếng cười của 2 người , anh quay ngoắt đầu nhìn vào hỏi một cách nghiêm trọng
- 2 đứa làm gì cười như khùng vậy ?
- Bí mật thế giới , em không tiết lộ được ! – Ngọc nín cười nói
- Kệ 2 đứa , hỏi thế thôi , anh biết hết rồi , giấu làm gì . – Ken nhìn nó giận “ Đi chơi 1 mình nhé , ghét em nhất , nhưng anh không thể nào không yêu em . Anh ghét em vì em là con mèo dễ thương của anh “
Ngọc tò mò hỏi để che đi sự lo lắng :
- Biết gì cơ , em giấu gì chứ ?
Ken đặt đầu nó lên chân mình cười và trả lời câu hỏi của Ngọc :
- Hôm qua 2 đứa lén anh với Mike đi ra biển phải không ?
“ Ui , dính rồi , sao ông này biết ta ? “ Ngọc nghĩ bụng
Mike nhìn Ngọc hỏi :
- Có phải thế không ? Em gan lắm rồi nhé !
- Đâu có đâu ! – nhỏ chối phăng đi
- Đúng là con nít , cái mặt xanh lè thế kia mà con giấu hả - Ken cười – Em nói dối chưa bằng Ly đâu !
Ngọc thở dài :
- Bị phát hiện rồi , làm sao anh biết ?
~oOo~
Chap 15
Anh cười và vuốt tóc nó
- Hôm qua anh cũng có ngủ được liền đâu , mấy đứa ra khỏi phòng anh đi theo suốt đêm ấy chứ . Mà lớp em kể truyện ma ít ít thôi Ly nó hay bị mơ thấy ma lắm .
- Anh ngồi đâu mà em không biết ? – Ngọc hỏi
- Ghế đá – anh nhớ cái ghế mà nó ngồi đợi anh hồi tối – 2 đứa đi ăn sáng đi .
- Bye , see ya ~ - Mike kéo tay Ngọc đi khỏi phòng
“ Em ngoan ngoãn như vậy có tốt hơn không ? Ừ mà đừng ngoan ngoãn quá ! Hãy cứ thông minh và tinh nghịch là được rồi , mèo yêu ~ “
Trong khi đó , tại phòng 10 , Misa dượng và mẹ nó đang nói chuyện gì đó …
- Con không biết , mẹ với dượng phải làm sao để anh Ken lấy con làm vợ .
Mẹ nó dỗ dành nhỏ và nói :
- Mẹ đã cố gây áp lực cho gia đình thằng Ken nhưng mà nó vẫn vậy
- Chỉ cần loại bỏ con nhỏ Lâm Bảo Ly là được mà – nhỏ nắm chặt chiếc di động
Dượng nhỏ liền nói :
- Thế con muốn làm gì con Ly ?
- Làm tất cả để con đó rời xa anh Ken – nhỏ cười độc địa
- Không được . – mẹ nhỏ nghiêm khắt 360 độ
- Tại sao , con không được dùng thủ đoạn với con nhỏ đó , mẹ không thương con – Misa lăn ra hờn
Bà ra ghế ngồi và nói :
- Vì con nhỏ đó không phải là thứ đồ tầm thường để mà dùng thủ đoạn . Tình yêu không phải là dùng thủ đoạn là có được , con dẹp cái ý đồ vớ vẩn của con đi
- Ai cũng được , nhưng đừng là anh Ken , con sẽ làm tất cả vì anh ta . Con tự làm , con không cần mẹ nữa – nhỏ ngồi dậy , cầm điện thoại ra khỏi phòng .
Bà quay sang dượng nó buồn rầu và nói :
- Sẽ có họa lớn nếu nó làm chuyện điên rồ nào đó với con Ly . Em phải làm sao để cho nó hiểu
- Không sao đâu , anh sẽ khuyên ngăn nó . Đừng lo – nói xong ông ra khỏi phòng đi chạy theo Misa
Cuộc đời không phải dùng thủ đoạn là có hết , hãy dùng tấm lòng mà chinh phục nó .
Tiền bạc không đi chung với hạnh phúc mãi mãi . Hạnh phúc mãi mãi bắt nguồn từ 2 trái tim …
~
Ngọc và Mike đang ở nhà hàng gần khách sạn . 2 người đang ăn món pancakes thì một người con gái khoảng 22 , 23 tuổi mặc quần ôm áo búp bê đi đến và cười tươi bắt chuyện :
- Bạn gái em đấy hả Lâm ?
Mike nhìn vào cô ấy giận mình và bất ngờ :
- Chị chị … chị Linh
- Tưởng quên chị rồi chứ ! – chị cười
Mike quay sang Ngọc và giới thiệu
- À Ngọc , đây là Linh , chị hai của mình
- A , em chào chị - nhỏ đứng dậy chào chị
- Chào em , chứ gọi chị là Jullie cho thân mật – chị nói nhẹ nhàng
Mike quay tới quay lui nhìn xung quanh
- Bạn trai chị đâu ?
- Ngoài xe đấy , chị phải về nhà riêng của chị liền đây . Quà của Ken , Ly và bạn thân của chị thì chị để trong phòng em đấy về thì lấy nhé . Bye , 2 đứa đi chơi vui vẻ .
Nói xong chị chạy ra khỏi nhà hàng .
Mike ngồi xuống ăn tiếp , Ngọc cũng vậy . 2 người nói về chị Linh một cách vui vẻ
Tất cả mọi thứ đều quý tôi vì tôi luôn tốt với tất cả … Và đó là sự đáp lại dành cho tôi … dù không nhiều nhưng vẫn đủ để làm tôi vui
Tại phòng nó .
- Ngáy khò khò , ngáy khò khò , anh bảo em ngáy khò khò . Sao em không chịu ngáy – Ken làm “ ảo thuật “
- Ngáy cái đầu anh , cho em ngủ , anh ồn quá ! – nó chụp lấy gối chọi vào người anh
- Thôi ngủ đi , không thì thành người gấu là mệt đấy – Ken nói giỡn
- … - nó ngủ đợt 2
“ ha ha ngủ rồi , làm tiếp . Ngáy khò khò , ngáy đi nào “ anh quơ quơ tay trước mặt nó .
Rầm rầm … tiếng một ai đó đang muốn phá tan cánh cửa phòng 220
- Thằng mắc dịch từ từ coi – anh đặt nó xuống giường chạy ra mở cửa .
Thì ra là Misa . Cô gái đến từ địa ngục . Nó dụi mắt nhìn ra cửa , cảnh tượng trước mắt nó là Misa đang ôm hôn Ken của nó . Không còn buồn ngủ nữa , nó bất ngờ trước cảnh tượng ấy . Nó cổ họng nó đau
- 2 người đi ra ngoài đi .
- Không phải … như … em nghỉ đâu – Ken đẩy Misa ra .
Nó chạy nhanh ra khỏi căn phòng đó , nó không muốn thấy . Nước mắt nó chảy dài . Anh định chạy theo nó nhưng lại bị Misa giữ lại . Bực tức , lo lắng khiến anh không còn sự nhường nhịn hay galang của một thằng đàn ông , anh xô Misa ngã rồi chạy đi kiếm nó . Anh gọi cho Huy , Phong , rồi Mike và Ngọc , gặp ai anh cũng hỏi họ có thấy nó không . Còn nó , nó chạy đến biển , nơi có nhiều đá nhất . Đôi bàn chân nó không một đôi dép bảo vệ , nó đạp qua bao nhiêu miển chai vỡ , đá nhọn . Chân nó đau buốt , đau đến nỗi máu in trên cát trắng . Nó ngồi tựa vào tảng đá to . Nó cúi đầu xuống khóc , nó ghét mọi thứ lúc này .
Mọi người chạy khắp nơi kiếm nó khắp nó . Anh chạy khắp mọi con đường hỏi tin tức của nó . Huy thì chạy dọc biển , Phong , Mike và Ngọc thì chia nhau ra tìm kiếm .
Tại biển , Huy hét lớn tên nó , nghe thấy nó bèn chạy đi nó luồng vào những tảng đá lớn . Đá cọ vào người nó đến nỗi chảy máu . Có vết thương sâu , nó nhìn những giọt máu rơi xuống cát trắng . Khóc cũng xong rồi , nó cũng mệt rồi . Nó ngồi bệt xuống , không một cử động hay cảm xúc , nó mặc kệ thời gian … “ Cứ chạy đi “
Một người anh trai luôn cảm nhận được em gái mình , đó là … Gia đình thật sự . Nhìn thấy nó , thân xác ủ rũ . Anh vội chạy lại , cõng nó về khách sạn chăm sóc , và không quên gọi điện cho mọi người rằng đã tìm được nó . Máu của nó ướm vào áo Huy , nó ngủ thiếp đi , trước khi ngủ nó thều thào …
Anh Huy …
Ken và những người khác chạy về khách sạn . Cảnh tượng trước mắt Ken là : người con gái nhỏ bé của mình đang nằm trên giường , toàn thân là những vết thương đang rỉ máu ra những miếng băng . Anh chạy đến ôm chặt lấy nó , hôn lên trán nó . Nó nhăn mặt rên đau , nó nói trong mệt mỏi
- Đừng làm lòng em đau nữa , em không muốn thấy anh được người khác âu yếm nữa . Em đã khóc , khóc nhiều lắm . Cho nên đừng để em khóc nữa
Nó lấy tay ôm lấy anh một cách yếu ớt . Nó ngủ thiếp đi một lần nữa trên người anh . Nó không muốn nghĩ nhiều nữa , nó cũng biết không phải là lỗi của anh . Nó khóc vì nó ghét chính nó , nó chỉ không biết làm sao trong hoàn cảnh đó . Bài học đầu tiên : Thích ứng …
Cốc cốc , cửa phòng 221 – phòng của Huy Phong Tú và Du . Huy chạy ra mở cửa
- Mẹ , ba ? Sao 2 người biết đường mà tới đây ?
- Mẹ nhớ Ly chết mất , nó có khỏe không ? nó đâu rồi hả ? – mẹ Minh hỏi
Huy chỉ tay về phía nó . Mẹ Minh hốt hoảng chạy lại , ba Khải cũng chạy lại “ cướp “ đứa con gái từ trên người anh . ba Khải hỏi :
- Con bé bị làm sao vậy ?
- À , hồi nãy ra biển nó té ở chỗ mấy mỏm đá lớn – Huy “ khai “
- Có nặng không ? – mẹ Minh hỏi .
Ken tiếp
- Bác sĩ bảo không nặng lắm đâu , chỉ cần vài ngày là đỡ
“ Phù “ Ken thở dài khi nhìn thấy nỗi lo lắng của 2 người phai dần trên khuôn mặt . “ Anh xin lỗi “
Ngọc kéo Ken ra một chỗ và nói chuyện riêng với anh
Cầu thang , nơi ít người nhất :
- Anh kể cho em chuyện gì mà khiến Ly phải ra nông nỗi đó ?
Anh ngồi phịch xuống cúi mặt xuống gối kể tất cả mọi chuyện …
- Anh mệt mỏi với con nhỏ đó lắm rồi , mẹ anh thì lúc nào cũng : Mày phải cưới nó . Anh hủy cuộc đính ước ấy nhưng nó cũng bám dính theo anh .
Ngọc chống cằm suy nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp
- Thế anh tính sao ?
- Anh không biết làm sao nữa , đầu óc anh trống rỗng . Giờ anh chỉ biết lo lắng cho Ly .
- Thôi để em suy nghĩ dùm anh , anh quay lại phòng trước đi .
Ken bước đi , mệt mỏi về phòng , còn Ngọc chạy xuống dưới cầu thang , và ở đấy có Du , P , Lina , Khánh và Misa . Misa đang bị trói . Ngọc đến gần và ngồi đối diện Misa thản nhien nói :
- Cô nương nghĩ cô nương là ai , dù có là con Tổng Thống thì tụi này không sợ đâu , cô làm Ly đau 1 thì cô đau gấp vạn lần như thế .
- THẢ TÔI RA ! NÓ LÀ CÁI GÌ , CÓ CẢN TRỞ TRÁI TIM TÔI .
- Tôi cho cô nói lại đấy , ai cản trở ai . Cô hay Ly . Thật cô chưa biết hết về con người Ly đâu , nói cho cô nhớ : Xung quanh cô chả có ai bảo vệ cô đâu , đừng có hòng hù bọn này . Đi nào.
Misa vùng vẫy
- THẢ TÔI RA !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ken trở lại phòng , vừa giận vừa mệt . Anh lăn ra giường chống tay lên trán suy nghĩ .
Cốc cốc . Anh chạy ra mở cửa . Nó đứng tựa vào tường đợi , đôi mắt nhắm tịt lại . Anh mắng nó
- Sao không ở bên kia mà qua đây làm gì ?
- Em qua nói với anh … vài chuyện … nếu anh không thích thì để mai em nói
Nó quay lưng đi , bàn chân nó đau vì vết thương , nó qua chỉ muốn nói xin lỗi . Anh ôm lấy nó từ phía sau
- Anh xin lỗi , đừng giận anh .
Nó nắm lấy bàn tay anh và nói
- Em đâu có giận anh , em là người là anh buồn mà . Em qua là để xin lỗi anh . Em xin lỗi . Tại em mà anh phải mệt mỏi , tại em .
Nó úp mặt vào ngực anh khóc òa lên như đứa con nít . Anh cười rồi ôm lấy nó
- Anh không giận em đâu , anh mà cũng nhìn thấy em bị người khác ôm hôn như thế anh cũng shock lắm chứ . Ngoan nhé , không khóc nữa , ba mẹ em đâu ?
Nó dụi mắt , nói khẽ :
- Đang nói chuyện với anh Huy bên phòng , mẹ bảo , hôm nay vác em vào bệnh viện . Em không muốn .
Anh cốc yêu nó
- Ngốc , đi thì đi , em mà không đi anh sẽ vác em đi đấy .
- Không thích
- Đi không thì bảo
- Không
- Chắc là không đi phải không nào ?
- Ừ , không đi – nó dỗi
Anh bế xốc nó lên vai
- Á … Bỏ em xuống
- Này thì lì
Anh bế nó sang phòng Huy , đặt nó xuống giường rồi bảo
- Em qua dọn đồ , vác con nhóc lì lợm này xuống xe 2 bác dùm em .
- Ờ , đi đi , anh chờ mày dưới bãi xe
Nó nằm ì ra giường như cá ươn , mặt xụ xuống . Nó ghét bệnh viện . Khoảng 3 năm trước nó vào bệnh viện , bà bác sĩ rút máu nó . Thế mà bả lấy trật đường làm nó khóc ré lên , thế là ám ảnh từ đó . Nó hỏi
- Anh có thấy cái điện thoại của em đâu không ?
Huy gập cuốn sách “ The Darkness “ lại đập nhẹ vào đầu nó
- Cô nương , thằng Ken nó cầm đấy , đi mà hỏi nó .
- Sao đầu em có giá trị để đánh à ? Ai cũng nhắm vào đầu em mà bum bum vậy ?
- Đánh cho bớt ngốc , lần sau mà tự hạnh hạ mình là còn mạnh hơn nữa đấy , em mà mất tích thể nào ba mẹ chả chạy lên chạy xuống mà tìm . Ngốc ơi là ngốc !
Nó gãi đầu cười huề
- Em ngủ nhé ! Mệt rồi .
- Ế , khoan … đừng … thôi ngủ rồi , đồ heo ngủ , mập .
- Ư … em không có mập , chỉ heo ngủ thôi . Yên cho người ta ngủ .
“ Nếu có một điều ước điều ước đó sẽ dành cho em , em gái ngốc “ Huy đi dọn đồ rồi bế nó xuống .
- Hey , đi về hả , sớm thế - Phong đi ra sảnh gọi Huy
- Ờ , tại ba mẹ kêu về cho con nhóc này đi khám bệnh định kì .
- Thế á , vậy thì về đi . Bye
Phong đi về hướng thang máy . Huy bế nó ra xe của ba mẹ và mang nó đến bệnh viện . Trong lúc này , Ken đang mang đồ ra xe thì điện thoại anh có người gọi
- Alo , ai đấy
- Cô là Vân , mẹ của Misa . Chúng ta có thể ra quán ăn Kakamiya nói chuyện được không cháu ?
- Vâng
Nói xong anh cúp máy “ Hừm , lại chuyện gì nữa “ . Anh quăng đồ lên xe rồi phóng thẳng ra quán Kakamiya ở phố Gió .
Khi nào ta mới thật sự hạnh phúc???
>>> Xem Tiếp