-
Hận tình...
Truyện Tình Yêu
Bác sĩ Phan uể oải ngửng đầu lên khỏi cái kính hiển vi. Chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay ông chỉ đúng tám giờ rưỡi. Suốt một ngày làm việc liên tục, đầu óc ông giờ này đã quá mỏi mệt. Cô Mỹ Lan, người phụ tá của ông, đã về từ lúc sáu giờ để lại mình ông làm việc trong căn phòng thí nghiệm hoàn toàn yên tĩnh.
Bác sĩ Phan là người cao và mảnh khảnh với mớ tóc bạc phơ bỏ xa cái tuổi năm mươi lăm của ông. Hai bàn tay ông nhỏ nhắn và khéo léo như bàn tay của một chuyên gia giải phẫu. Thực ra ông đã làm công việc giải phẫu trong suốt mười lăm năm trời trước khi từ bỏ dao kéo để chuyển sang công trình nghiên cứu việc xử dụng thuốc mê đối với các bộ phận trong cơ thể cần được lưu trữ để thay thế những bộ phận hư hỏng của các bệnh nhân trong tương lai. Trên lãnh vực mới này, ông đã thành công tới độ có thể giữ cho bất kỳ bộ phận nào trong cơ thể ở trạng thái bất động - tuy vẫn sống - trong một thời gian vô hạn định với một chi phí chỉ bằng nửa chi phí của việc ướp lạnh.
Bây giờ thì bác sĩ Phan đã mỏi mệt quá rồi, nhất là khi nghĩ tới những việc đã và đang xẩy ra...
Có lẽ việc đó xẩy ra cách đây khoảng ba tháng kể từ đêm đầu tiên ông làm việc trễ tại bệnh viện. Ông quyết định để xe ở nhà vì cảm thấy cần đi bách bộ cho khoẻ. Tối hôm đó, ông rời bệnh viện vào lúc tám giờ rưỡi thay vì mười giờ, và đúng chín giờ, ông về gần tới “căn nhà hạnh phúc”, nơi ông chung sống với Thanh Hằng, vợ ông.
Bác sĩ Phan lập gia đình hơi trễ vì ông đã bỏ quá nhiều thì giờ vào việc học, và thực ra cho tới khi ông gặp Thanh Hằng, đàn bà không hề hiện diện trong cuộc sống của ông ngoại trừ những nữ bệnh nhân trên bàn mổ hoặc những cô gái bưng rượu tới cho ông trong tửu quán.
Tuy nhiên Thanh Hằng hoàn toàn khác. Nàng là người đàn bà rất xinh đẹp và dịu dàng và tuy nàng nhỏ hơn ông tới hai mươi lăm tuổi, cái khoảng cách này hầu như không hề hiện hữu vì cả hai cảm thấy không thể rời xa nhau chỉ sau lần gặp gỡ đầu tiên. Lần đầu tiên trong đời bác sĩ Phan biết yêu. Yêu điên cuồng. Yêu say đắm.
Rồi họ thành hôn và cả hai lặn hụp trong hạnh phúc với cả một chân trời rộng mở.
Vừa bước tới cổng nhà, bác sĩ Phan ngạc nhiên khi thấy cánh cửa trước mở toang, bên ngoài là một thanh niên và bóng người đàn bà bên trong chính là Thanh Hằng. Ông nép mình vào bụi hoa nằm dọc theo lối vào nhà, loáng thoáng nghe tiếng Thanh Hằng:
- Thật là tuyệt diệu! Chiều mai anh cũng trở lại cùng giờ như hôm nay nghe. Mình sẽ hoàn toàn không bị ai quấy rầy trong ba tiếng đồng hồ vì tới mười giờ nhà tôi mới về.
Tim bác sĩ Phan đau nhói, ông đứng yên như mọc rễ giữa lúc chàng trai bước ra. Mỗi bước chân của người lạ mặt là một nhát búa đập mạnh vào trái tim ông. Ông cảm thấy cả vũ trụ như quay cuồng! Thanh Hằng, người đàn bà duy nhất mà ông yêu thương, người chỉ nói với ông những lời đường mật, không ngờ chỉ là một kẻ ngoại tình! Một người đàn bà tầm thường như tất cả những người đàn bà tầm thường khác!
Tuy nhiên đó chỉ là cuộc hành hình đầu tiên, vì sau đó còn bao đêm nữa, những đêm ngồi một mình trong phòng thí nghiệm tưởng tượng cảnh vợ ông âu yếm cùng chàng trai trong “căn nhà hạnh phúc” của ông... Những đêm nép mình trong bóng tối của dàn hoa để nhìn chàng trai và Thanh Hằng từ giã ...
Bác sĩ Phan cảm thấy sự chịu đựng của ông đã tới tột đỉnh, và qua nhiều đêm trăn trở suy tư, đêm nay ông đã tìm được giải pháp cho vấn đề.
Tắt bớt một hai ngọn đèn trong phòng thí nghiệm. bác sĩ Phan về phòng riêng ghi lại một vài điều cần thiết vào cuốn sổ tay. Đúng một tiếng đồng hồ sau ông rời bệnh viện, rảo bước về nhà một cách hăng hái chứ không còn khổ sở như những đêm trước nữa. Và một nụ cuời thỏa mãn thoáng nở trên môi.
*
Một tuần sau Thanh Hằng trông thấy “cái đó”. Đó là một cáo phó đăng trên nửa trang báo:
“Chúng tôi đau buồn báo tin, hiền nội của chúng tôi, bà Lương văn Phan nhũ danh Vũ Thanh Hằng đã đột ngột từ trần, hưởng dương 30 tuổi”.
“Cáo phó này thay thế thiệp tang - Xin miễn phúng điếu”.
“Bác sĩ Lương văn Phan.”
Thanh Hằng đọc đi đọc lại nhiều lần với vẻ sửng sốt trước khi quay sang hỏi chồng:
- Anh à! Anh có thấy cái cáo phó này chưa?
Bác sĩ Phan trả lời một cách lơ đãng:
- Dĩ nhiên anh phải thấy chứ vì chính anh là người nhờ đăng mà.
Giọng Thanh Hằng đầy vẻ hoảng hốt:
- Anh! Thế là nghiã gì? Anh muốn đùa chơi hay sao?
Bác sĩ Phan gằn giọng:
- Không, đây không phải là chuyện diễu.
Thanh Hằng càng hốt hoảng:
- Tại sao ...
Câu nói của nàng chưa dứt thì một quả đấm như búa bổ của Phan phang trúng quai hàm khiến nàng bất tỉnh. Bác sĩ Phan bồng vợ vào phòng làm việc, đặt nàng trên sa lông trước khi lấy một ống chíchtừ trong ngăn tủ ra.
Sau khi nhìn đồng hồ, ông chích ống thuốc vào một mạch máu ngay phía trên trái tim Thanh Hằng. Vừa làm ông vừa lẩm bẩm:
- Hừ! Cô vợ ngoại tình của tôi ơi! Mũi thuốc này sẽ giữ cô yên lặng tới khi cần thức giấc.
Rồi hai nhân viên nhà hòm được mời tới. Sau những lời phân ưu - mà họ đã lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần - với ông chồng đau khổ, họ bắt tay vào việc một cách thật nghề nghiệp.
Ngồi chờ trong căn phòng kế bên, bác sĩ Phan hơi hồi hộp vì đây là lần đầu tiên ông xử dụng loại thuốc này đối với một người còn sống. Nhưng mọi sự đều tốt đẹp vì liều thuốc dường như hết sức công hiệu khiến hai nhân viên nhà hòm chỉ thấy trước mắt họ một cái xác chết cứng ngắc với đầy đủ những dấu hiệu của sự chết, và thực ra chính vị bác sĩ già sặc sụa hơi men cũng đã yêu cầu họ tạm ngưng làm việc trong giây lát để ông làm công việc cấp giấy khai tử.
Sau khi mọi việc xong xuôi, hai nhân viên nhà hòm từ giã, để lại bác sĩ Phan với cái xác của Thanh Hằng, lúc này đã được tẩm liệm và đặt nằm ngay ngắn trong cỗ quan tài.
Bác sĩ Phan mỉm cười, kéo tấm lụa phủ trên “xác chết” ra, dùng loại chỉ giải phẫu thật dầy khâu dính đôi môi Thanh Hằng lại trước khi khâu dính hai tay của nàng vào ngực và đôi chân dính cứng vào nhau.
Ông làm thật lẹ làng. Xong xuôi, ông lại phủ tấm lụa lên người “quá cố” và tự thưởng một ly rượu mạnh.
Đám táng Thanh Hằng thật đơn sơ và yên lặng chỉ với vài người thân tham dự. Sau đoạn đường dài ba cây số, xe tang tiến vào lò hỏa thiêu và chiếc quan tài được đặt vào giữa ngôi nhà táng. Sau một cuộc hành lễ ngắn ngủi có tính cách tôn giáo, một bàn tay vô hình cho máy chuyển động và chiếc quan tài được đưa xuống lò hỏa táng ở phiá dưới, nơi một “chuyên viên” trẻ tuổi đứng nhìn chiếc quan tài từ từ tới gần. Cậu lẩm bẩm:
- Lại thêm một mạng nữa.
Rồi chiếc quan tài được cậu đẩy tới trước cửa lò trước khi đẩy nhẹ vào bên trong. Rồi cậu đóng sập cánh cửa lò bằng thép, gây một tiếng vang trong căn nhà quàn lúc này đã trống trơn.
Thanh Hằng nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại đó. Thực ra đó chính là âm thanh đầu tiên nàng nghe thấy sau khi liều thuốc của bác sĩ Phan hết hiệu lực. Thoạt tiên nàng không hiểu gì hết mà chỉ thấy xung quanh tối thui, nóng nực. Nàng cố cử động nhưng không được. Nàng mở miệng la cũng không được. Rồi nàng nhớ lại việc đọc tờ cáo phó... rồi những lời đối đáp cùng chồng... Chỉ có thế thôi! Nàng không nhớ được cú đấm như trời giáng của bác sĩ Phan vì quá chớp nhoáng.
Bây giờ thì nàng cảm thấy nóng như thiêu đốt và chợt nhận ra là nàng đang nằm trong cỗ quan tài trong lò hỏa thiêu để bị thiêu sống. Thanh Hằng cố vùng vẫy khiến những đường chỉ cắt đứt thịt da nàng khiến nàng vô cùng đau đớn. Nhưng hơi nóng khủng khiếp quá khiến nàng không thể nằm yên mà cứ cố gắng giẫy giụa. Nhưng đã trễ quá rồi! Ngọn lửa đã đốt cháy cỗ quan tài bằng gỗ và bắt đầu thiêu đốt thịt da nàng khiến lớp da bong ra đỏ hỏn, rồi cả thịt da, lớp da trắng mịn của nàng, trở thành đen thui... thành than.... thành tro ...
Mấy tiếng đồng hồ sau, chuyên viên hoả táng đặt tờ báo xuống, tắt lửa, mở cửa lò, lơ đãng lấy ra một mớ tro tàn.
*
Chiều hôm đó, khi tiếng chuông đồng hồ ngoài hành lang điểm năm tiếng thì bác sĩ Phan cũng rót cho ông ly whisky thứ năm. Ông cảm thấy hài lòng sau khi đã loại trừ vĩnh viễn được người đàn bà duy nhất trên đời mà ông yêu thương nhưng lại phản bội ông. Bây giờ ông lại có thể bỏ tất cả thì giờ vào công việc, vì thực ra không người đàn ông nào có thể để hết tâm trí vào những công việc quan trọng khi có người vợ không hài lòng với mình!
Ông nhắp một ngụm nhỏ, ngả mình trên ghế, nhắm mắt mỉm cười.
Đột nhiên ông giật bắn mình khi nghe tiếng gõ cửa. Ai tới vào giờ này?
Cảnh sát nghi ngờ tới điều tra? Hay một người hàng xóm muốn chia buồn?
Bác sĩ Phan ra mở cửa và sửng sốt khi nhận thấy trước mặt ông là chàng thanh niên mà ông đã thấy nhiều lần khi đứng núp dưới những cội hoa, người thanh niên vẫn lén lút đi lại với vợ ông những lúc ông vắng nhà!
Chàng thanh niên đem theo một món đồ hình chữ nhật khá lớn. Chàng mỉm cười lên tiếng:
- Kính chào bác sĩ. Tôi nghĩ rằng đây là món quà mà ông đang trông đợi.
Bác sĩ Phan sẵng giọng:
- Trông đợi? Ông nói cái gì tôi không hiểu?
Chàng thanh niên vẫn mỉm cười:
- Thưa bác sĩ, có lẽ ông không biết cũng phải vì đây là món quà sinh nhật bất ngờ mà bà bác sĩ muốn dành cho ông.
Chàng trai mở giấy bao bên ngoài để lộ bức chân dung của Thanh Hằng, một bức chân dung thật sống động, thật đẹp, nét đẹp dịu dàng như con người thực của nàng.
Chàng thanh niên giải thích:
- Thưa bác sĩ, tôi là một hoạ sĩ tài tử. Bà nhà đã mướn tôi vẽ chân dung của bà để làm món quà sinh nhật cho bác sĩ. Tôi phải làm việc vào mỗi buổi chiều khi bác sĩ không có nhà để bảo đảm sự bất ngờ mà bà bác sĩ muốn dành cho ông. Phải mất tới ba tháng, nhưng nếu bác sĩ hài lòng thì tôi cảm thấy cũng đáng công.
Cả căn phòng đột nhiên như quay cuồng trước mắt bác sĩ Phan, ông mở miệng gào lên một tiếng giữa lúc đôi mắt nhoà lệ của ông chợt bắt gặp nét chữ dịu dàng quen thuộc của Thanh Hằng ở góc dưới bức tranh: “Thương tặng Phan, người đàn ông duy nhất của đời em - Thanh Hằng”.