-
phải yêu người như anh...
Truyện Tình Yêu
Em không thể trở nên lớn tuổi hơn chị, cũng không thể hứa hẹn cùng chị, nhưng liệu em có thể duy trì niềm cảm mến này âm thầm
như vậy mãi không? Chị sẽ dành cho em một cơ hội ở cuối đường chứ?...
Kèn cựa giữa những giá sách to oạch, Ngọc vẫn chưa có vẻ gì như mình đã xong với việc úp mở, bóc lật những cuốn sách đủ màu
đẹp đẽ trước mặt. Nghiêng mình sang phải, tay với phía trái, nhón chân vươn mắt, lần gặp hẹn nào cũng thật khó khăn để khiến cô
đưa ra quyết định cuối cùng. Sách nào cũng dày, cũng trông có vẻ thâm thúy, nhưng sách là người. Cái vỏ ngoài sau công cuộc trao
đổi bán chác sẽ tức khắc lòi đuôi, may mắn thì vớ phải một quyển đáng nghiền ngẫm cả đời, dở hơi thì thở dài chán ngán đọc một
lần rồi quên.
- Lựa sách nhọc chẳng kém lựa bạn trai đâu cô chị à! – Phan Anh cười hiền. Cậu chàng với tướng người cao ráo, động thái điềm
tĩnh cùng chiếc cười nhẹ luôn đặt đầu môi. Chẳng thế mà Ngọc luôn liệt Phan Anh vào hàng ngũ những tên dùng bộ mặt giấu giếm lí
trí. Lấy vẻ ngoài thận trọng phủ mờ sự thật về một bộ óc cực kì bén nhạy, nắm bắt vấn đề vô cùng chính xác.
- Cậu thì lúc nào chẳng giỏi trích thuyết, lại đọc được câu đó ở đâu đấy à? Ta chẳng sợ nhé vì bản thân vốn là người biết chọn lọc
ưu điểm… đây rồi! – Ngọc dứt câu bằng việc huơ huơ cuốn sách trên không trung, mắt nheo nheo chiến thắng. Nếu nói Phan Anh
là anh chàng của những đắn đo ngại ngần, thì Ngọc đích thị là một chiếc chìa trật ổ vì cô nàng nổi tiếng lém lỉnh, lại luôn táy máy thứ
này thứ kia. Kể cả tình cảm con người. Ngọc của năm mười chín vẫn không khác mấy lần lên ba. Cô giữ sự hung hăng ích kỉ đặc
biệt, giữ cả những tò mò ngô nghê về thế giới nơi người ta xách ba lô cặp táp đến công ty.
- Em tưởng chị gọi em chiều nay là để lùng khắp các cửa hàng quần áo tìm cho ra một bộ cánh bắt mắt chứ. Không phải ngày mai
chị đi hẹn yêu à?
- Hẹn thì hẹn mà sách thì sách. Cậu tưởng chị đi hẹn hò thì chỉ cần diện một bộ quần áo ra trò rồi bất động làm ma-nơ-canh suốt
buổi à? Trò chuyện. Đó là chìa khóa dẫn đến trái tim. Ít ra là với những cô gái như chị.
- Chị nghĩ anh ấy thích Sherlock Holmes?
- Không. Cuốn này không phải dành cho trận chiến ngày mai vì tất tần tật bao điều cần nói chị đều đã sắp gọn trong não rồi. –
Ngọc khẩy nhẹ vào thái dương mình. – Sherlock Holmes là đọc để bàn cùng cậu vì chị không thích bị bỏ ngoài rìa giữa những buổi
cà phê với cái lí do lãng xẹt kiểu như "Em phải đọc cho hết chương này đã". Hiểu chưa?
Phan Anh nép sát vào sau dòng người đứng xếp hàng chờ thanh toán, miệng thích thú và mắt vẫn chưa thôi quan sát tấm lưng người
con gái đang móc hết túi này đến túi kia tìm cho ra hai xu lẻ. Rồi trong một thoáng, chỉ một thoáng ngắn ngủi, cậu nghe gió lòng dợt
ngang thổi tắt nụ cười hằng le lói và đâu đó bên trong, Phan Anh chẳng thể dịu nổi cùng những suy tư của riêng mình.
Có những phút dọc đường cái tấp nập còi xe, em vẫn chưa bao giờ vì lẽ đó mà mất đi việc kiểm soát bất kì nhịp tim nào của riêng
mình. Em đếm những hồi mình rung lên trong bao mẩu chuyện khôi hài chị kể, những cảm mến ngày một sâu đậm gửi theo từng ánh
mắt, từng câu nói, từng cái níu tay. Em nếm cả vị xót xa nhoi nhói nơi lồng ngực khi chị buột miệng nhắc đến một anh chàng nào đó
đang nằm trong vị trí cần bị phục kích. Và hàng nghìn lần em đã ước: phải chi em đừng chỉ mười tám, em có thể đã trở nên bí ẩn
hơn, lạnh lùng gấp đôi, em ép bản thân yêu cà phê và đọc học về những loại khác nhau.
Nhưng em là em, điều này khiến những ước mong trên trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Em không ghét bỏ bản thân mình, chỉ là
em thấy chúng ta thật trái ngược đến buồn cười. Tại sao em lại phải gạch chéo tất cả những điều mục trong bản liệt kê một dọc yếu
điểm cần có ở người chị yêu? Và tại sao chuyện này lại quá khó để chị nhìn thấu ý nghĩ của em?
- Chẳng khó chút nào cả mà đúng không? Vậy nhưng sao đã hai tháng ròng rồi mà vạch tiến triển vẫn chẳng vượt nổi mức 50%.
Chị ghét những mối quan hệ kiểu này, bạn thì vượt xa, mà tình nhân thì lại chẳng tới. Theo cậu thì điều gì ở chị đã trì níu anh ấy
khỏi ba từ đó? - Ngọc nôn nóng hỏi. Cô chống cằm suy tư, cả người trông đợi vào đáp án của Phan Anh.
- Em cũng không rõ nhưng… sao chị không thử một lần để bản thân xuôi theo cảm xúc? Chị có thật đã thích anh ấy không hay chỉ
vì anh ấy hội tụ đầy đủ những yếu tố chị đề ra và chị, quá máy móc, đã vội xem đó là yêu mến?
- Aish! Chị từ trước đến nay vẫn bị thu hút bởi người khác giới chiểu theo năm, bảy điều mục trong tờ kê khai thần thánh ấy đó.
Không phải tự nhiên lại có câu hỏi thế này: "Mẫu người lí tưởng của anh/chị là gì?". Thật sự tồn tại một hình mẫu lí tưởng kiểu đó
mà!
Đã bao nhiêu lần em lẩn trốn vào góc nào đó nơi tâm hồn và dìu con tim đến những lần thở chậm rãi hơn, vì vô tình nhận ra mình vừa
bị xoáy vào thế giới ăm ắp cuồng nhiệt và sôi nổi của chị. Em không thể trở nên lớn tuổi hơn chị, cũng không thể hứa hẹn cùng chị,
nhưng liệu em có thể duy trì niềm cảm mến này âm thầm như vậy mãi không? Chị sẽ dành cho em một cơ hội ở cuối đường chứ?
Khi chị chợt chán phiêu du trong những yêu đương trơn tuột bởi chỉ đơn thuần dựa trên một bản liệt kê?
Nắng hẩm hiu, buồn xo trốn tránh nhường lối cho mưa giăng bịt bùng từng khoảng trời trong thành phố lớn. Hai trái tim nhỏ trám lấp
nhau bên bàn ăn cùng những câu chuyện trong vài ba ngày qua. Thi thoảng lại tung hứng bầu không khí bằng các tràng cười giòn tan.
Ngọc trông hạnh phúc và mãn nguyện:
- Chị hạnh phúc nhưng có lẽ không nên gọi đây là toại nguyện vì cũng hệt như người yêu, chị có sẵn một bản liệt kê khác chi chít
những mục tiêu, điểm nhắm mà mình cần đua tới đích. Nhưng chị thật không chắc tí nào vì cảm giác được ngồi cùng bàn xì xụp húp
phở nóng với cậu dễ chịu vô cùng. Phải nói như trong vài phút, toàn bộ những ngưỡng vọng chị hằng xây đắp đều lần lượt biến thành
vô nghĩa và tan biến. – Ngọc vừa nói vừa cười, không chạm mắt cùng người bạn “trẻ nít” của mình. – Ăn đi trẻ nít à, để còn lớn nữa
chứ, ha? Hôm nay chị hơi bận nên chắc ăn xong chị sẽ trả cậu lại cho bạn gái thôi.
Từng lời của Ngọc thả ngược lại vào gió mưa ngoài phố, tiếp tục đem cô về với tô phở và cái bao tử lép kẹp của mình. Phan Anh thì
chẳng thế, cậu bất đồ thấy lạ lẫm và hoang mang. Chưa từng một lần trong suốt thời gian quen nhau, Ngọc nói những câu nghiêm túc
như thế với vẻ ngượng ngùng đáng nghi trong đôi mắt.
Chị đang có điều gì giấu em sao? Việc đó có khó nói đến thế không hay chỉ vì em lo xa? Đâu rồi bản tính bộc trực nơi chị? Chị chỉ
nói những gì mình thích và luôn cằn nhằn, cau có về những gì khiến mình bực, ít ra thì chị luôn nói với em.
Mưa vấy đấy rồi òa vào giấc mộng của nắng cốt lung lay cơn ngủ triền miên, vực dậy những ngày yên ả và khô tạnh. Nắng sống
mang đến rực rỡ và hy vọng, rải khắp ngách phố một mùa xuân tươi trẻ và thổi phù hô biến bao ý nghĩ táo bạo. Những khối tình
cảm thất thường bắt đầu le lói một sự dao động không định kì trong tâm, và Ngọc – giữa nghìn trùng hoang mang – dần nhận ra
hướng dừng cho riêng cô.
Áp mái đầu vào ngực Minh, cô lặng im theo dõi bản thân, cố kiếm tìm một niềm lâng lâng ngây ngất nhẽ ra phải xảy đến với mình.
Chắc chắn phải xảy đến… nếu tình yêu đang ngự trị. Chắc chắn cả không gian và thời gian đều phải khựng lại, hoặc ít ra
Ngọc cần cảm thấy thế, để rõ mình còn cần níu yêu thương, còn tha thiết việc trì hoãn những giây phút bên nhau đôi lúc chỉ có thể
kéo dài trong thoáng chốc.
- Em lạnh tanh như một tảng đá. – Ngọc nhắm mắt, nhả chữ trong vô thức. Cô không muốn nghiêm túc, cũng không muốn nhìn
nhau. Đơn giản vì trong tình yêu, nghe một cách thực sự có lẽ quan trọng hơn việc nhìn quá mức tỉ mỉ.
- Cảm xúc là thứ chẳng thể thúc giục, baby à. – Minh cười buồn. Ngay từ đầu anh dường như đã lờ mờ nhận ra sớm muộn gì bản
thân vẫn sẽ là kẻ chịu thương tổn. Anh yêu bạn gái mình nhiều hết mức có thể, chăm sóc cô ấy trong khả năng tốt nhất của mình, và
tự nhủ rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn vì cô ấy sẽ yêu anh. Cô ấy sẽ yêu anh. Cô ấy sẽ yêu anh… vì đâu? Gượng ép thì nhọc nhằn biết
chừng nào.
- Bản liệt kê đó… em có nên đốt nó đi không nhỉ?
Minh thoáng lặng đi trước câu hỏi vừa đặt ra và lẫn trong những thảng thốt giăng dọc ngang tâm trí, anh khẽ chớp mắt trông ra
đường lớn. Thành phố về đêm tắm mình trong ánh đèn hắt ra từ những cửa hiệu khác nhau, nơi ngay lúc đây đang trang hoàng bản
thân thật tinh tươm cốt chiêu dụ cái móc ví đầy rộng lượng nơi khách bộ hành. Họ phấn khởi, cười đùa rôm rả, chỉ tiếc thay tiếng nói
chẳng đến được Minh. Giữa họ và anh là tấm kính cửa sổ dày cộm.
Rồi bỗng chốc anh nhíu mày khó hiểu: Ngọc đang ngồi cạnh anh, từng nhịp thở của cô ấy anh đếm, từng nhịp tim của cô ấy anh
nghe, và anh luôn cho rằng mình hiểu con ngườ này tường tận. Thế nhưng điều lòng cô ấy đang gào thét và bao suy tưởng được đan
chằng chịt trong đôi mắt kia giờ đây lại đột nhiên biến hóa khôn lường. Minh quay quắt trong vạn triệu câu hỏi.
Người ta yêu nhau là thế. Đáp án chưa bao giờ là ẩn số, trăm sự chỉ do con tim yếu đuối khó lòng chấp nhận sự thật.
Hè như người lữ khách chợt tìm được nhà trọ vùng hoang vắng, chẳng tha thiết chẳng âu yếm. Mùa nắng chỉ dừng chân rất ngắn rồi
vội vã nhường vạn vật lại cho se se cái lạnh khi thu ùa về. Thu đi đông đến, đông lui xuân ghé. Mùa xuân nấn ná ít lâu trước khi vẫy
gọi đợt khí óng nóng đặc trưng của hè. Để đến cuối, ta lại rộng vòng tay ôm thu vào lòng, một cái ôm nồng nàn thân quen.
Kim đồng hồ chỉ tám giờ tối. Ngọc đẩy cửa bước vào quán, chật vật tìm một chỗ ngồi khuất đằng góc. Vừa dứt mắt khỏi chị nhân
viên cùng bảng menu, cô dồn chăm chú vào gương mặt quen thuộc trên sân khấu, chàng trai trẻ đang dạo những nốt đầu tiên trong
phần độc tấu trumpet của mình. Khách bên dưới kẻ thưởng thức, kẻ tiếp tục cuộc trò chuyện đương dở dang. Riêng Ngọc như bị
thôi miên, cô chẳng buồn nghe, chẳng buồn đáp, chẳng buồn thắc mắc. Cả đến cảm giác hối hận cũng được gạt bỏ. Cô giờ đây
thèm nghĩ về điều tốt đẹp, những điều tuyệt vời mình đã để vuột mất trong suốt thời gian qua.
Chia tay Minh, Ngọc quyết định dứt dạt một giấc mơ này và tiếp tục theo đuổi những đích ngắm khác. Cô ra sân bay một mình,
không Minh, không Phan Anh, không bạn bè cũng chẳng gia đình. Cảnh sướt mướt chia tay mới thật biết cách khiến người khác
chùn lòng và đủ khả năng bẻ cong niềm tin về tương lai. Ngày tháng cô đơn tuột qua khẽ tay, và nhắm mặt lại giữa trập trùng hình
ảnh, kí ức về thành phố cũ, cô bàng hoàng nhận thấy điều tâm trí mình đang mở bung. Là nhà sách nơi cả hai vẫn thường lui tới; là
lan can tầng hai trường đại học những chiều tan muộn; là rạp kịch quen thuộc vào tối cuối tuần. Là hình bóng của Phan Anh, giọng
nói của cậu trên điện thoại, cái cười dịu dàng cậu vẫn dành cho cô, mẩu tin nhắn chẳng bao giờ được lưu. Không phải giờ mất đi
Ngọc mới hiểu ra, chỉ là từ trước đến nay cô chưa bao giờ trân trọng đủ.
Liệu còn một cơ hội cho cả hai? Khi Ngọc ra đi cô tự hiểu rằng hành động này sẽ chỉ căng giãn khoảng cách giữa mình và cậu ấy
ngày một xa. Nhưng mớ tình cảm lùng nhùng này lại khiến cô thấy bất an vô vàn. Cô không muốn lặp lại đổ vỡ với Minh; một sai
lầm rất dại dột xuất phát từ ý niệm buồn cười và trẻ con cộng thêm cái nóng vội vồn vã từ bản thân. Tất cả những gì cô cần là thời
gian. Khối thời gian nghiệt ngã cô đã trải qua cùng bao lần trằn trọc, những tối mất ngủ. Kể cả khi đang học, đang ăn, đang đọc
sách, mọi suy nghĩ về Phan Anh đều lởn vởn trong bộ nhớ khiến Ngọc chẳng tìm được khe hở nào thoát thân.
Tiếng nhạc chấm dứt cũng là lúc Ngọc kịp gửi đi một tin nhắn đến Phan Anh với vài dòng ngắn ngủi:
“There’s no such thing as criteria or prejudice when it comes to love, right?
He says a girl should be like this, she says a boy should be like that…
What about you now?
Would you accept me just for who I am?
... Because, I do so towards you.”...