-
Sao Chưa Một Lần Anh Nếu Kéo Em!...
Truyện Tình Yêu
Cô quen anh qua mạng. Thế giới ảo dễ xuất hiện chàng Hoàng Tử trong mơ. Không, anh đích thực là Hoàng Tử. Cổ tích vẫn hiện
hữu đâu đó trong cuộc sống này. Anh đẹp- cả tâm hồn và thể xác.
Thực ra thì cô m
ới hai mươi tuổi. Tươi vui, yêu đời, tràn đầy sức sống như những nốt nhạc xanh. Ừ, hai mươi. “Hai mươi em cho đời một ước mơ”.
Cô vẫn thường nghêu ngao giai điệu ấy. Nhưng đó là những ngày đầu của năm mới. Bây giờ, cô thế nào nhỉ?
Một đứa con gái lả lượt trong bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc xõa sượi, môi khô yếu ớt, đôi mi cong rủ xuống như cất giấu nỗi
buồn của ngàn thế kỉ. Mấy đêm nay cô đã khóc, chỉ khóc. Dường như trời cũng hiểu lòng người. Những cơn mưa ủ ê cộng hưởng
nỗi sầu. Cô gượng soi mình trước gương, đôi chân đã không còn đứng vững nữa, cô lại đổ vật xuống giường. Đã sang ngày thứ ba
cô không đưa thứ gì vào bụng.
“ Hai Mươi em cho đời một ước mơ”. Đời ư? Đời là ai? Mà cô chẳng cần ai cả, trừ Quang. Chao ôi, tình đầu sao đau đến vậy.
Phải, cô chỉ cần Quang , là Quang thôi. Quang đã vĩnh viễn rời xa cô rồi. Quang đang ở một nơi nào đó trong cái Hà Nội ngột ngạt
này, cùng một người con gái khác...
Mới cách đây chưa đầy một tuần , Hà Nội đối với cô hãy còn đẹp lắm. Những ngõ nhỏ trong lòng phố cổ, lá bắt đầu chuyển mùa,
vàng bay lả tả. Tràng Tiền lúc nào cũng nhộn nhịp, que kem ngọt ngọt nhếch nhác môi xinh. Hồ Gươm, Hồ Tây nữa, sao sóng cứ
xanh mãi thế.
“ Bao giờ nước hồ hết xanh, em mới hết yêu anh”.
Ừ, cũng có thể. Nhưng anh thì... đã xa em rồi...
Cô lại khóc. Nước mắt là hình hài nỗi buồn. Một thế kỉ nữa, cô vẫn còn khóc được.
- Buzz, cho hỏi ai add nick mình thế nhỉ?
Cô giật mình. Hai hàng lệ vẫn lăn dài trên má, nhưng đôi tay còn năng lượng, mười ngón thon dài lướt nhẹ trên bàn phím.
- À, chắc phải gọi anh bằng anh, em sinh năm 90.
- Ừ, chào em, mình gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?
- Chưa anh ạ, em ở ngoài Hà Nội cơ. Thực ra thì, blog anh rất thú vị!
- À, anh hiểu rồi. Cảm ơn em đã đồng cảm. Hi
- Anh viết hay thật đấy. Nhưng mà người ta bảo con trai đa cảm khổ lắm anh ạ.
- Đa cảm? Anh không chắc về điều này, nhưng khổ thì anh đang thấm dần đây.
- Anh đang gặp chuyện buồn? Chuyện tình yêu đúng không ạ?
- Cứ buồn thì ắt phải là chuyện tình yêu hả em?
- Thì anh cứ nói xem đúng không cái đã?
- À thì...Ừ!
Hoàng Tử của cô đã xuất hiện như thế.
Bất cứ trường hợp nào, sự tương đồng cảnh ngộ luôn dẫn con người dễ dàng đến gần nhau hơn. Nhưng anh không giống cô. Anh
giấu nỗi buồn vào trong trang viết. Anh cười hể hả với những icon yahoo.
- Cô ấy cách anh nửa vòng Trái Đất cơ em ạ.
- Chị ấy du học hả anh? Anh chị vẫn có thể chờ nhau được mà.
- Không đâu em, anh phải xa cô ấy thôi, anh không còn xứng với cô ấy nữa rồi.
- Sao thế ạ?
- À thôi, hình như em đi quá xa rồi. Hi, anh thông cảm nhé, tại tính em hay tò mò.
- Ừ, không sao em ạ. Ai cũng thế cả thôi. Quan trọng là chân thành. Ở đời thì, nên tập từ bỏ những gì không thuộc về mình...
Cứ thế, cô bị cuốn vào câu chuyện buồn của anh. Và chẳng biết từ khi nào, cô đã quên mất mình đang sầu muộn. Quang ơi, vĩnh
biệt anh nhé, còn có những cuộc tình thật sự đẹp đẽ và đáng nhớ hơn những gì từng có giữa hai ta...
. Một sớm hạ, cô bật tung ô cửa sổ màu trắng , dang tay hít hà bầu không khí mới. Ngoài kia, đám lá mười giờ, loa kèn, đồng tiền
bỗng xanh bừng nhựa sống sau trận mưa trong đêm. Mỹ Tâm lại hát “hai mươi” trong laptop. Có tiếng điện thoại reo.
- A lô
- Hì hì, dậy sớm thế em? Hà Nội sáng nay chắc mát trời lắm nhỉ?
- Ơ, sao anh biết?
- Có người post hẳn một dòng status toàn Caps lock trên facebook cơ mà.
- Hí, anh check nhanh thế, hay em gửi chút gió đến Vũng Tàu nhé, chắc trong ấy ngột lắm anh nhỉ? Quê nội em ở đó mà.
- Ừ, anh cũng thích Hà Nội, Vũng Tàu nắng hơn, nhưng vẫn mát, gió từ biển thổi vào, cảm nhận được cả vị mặn mòi em ạ.
- Oa, sao chưa bao giờ em cảm nhận được điều đó nhỉ.
- Ngốc xít, em là con ốc, chuyên rụt đầu vào vỏ thì sao có thể giao cảm với thiên nhiên được.
- Hứ, em là ốc thì anh là rùa. Con rùa rụt cổ vào mai, chẳng nhanh hơn được em đâu, bờ-lè.
- Ừ, anh là rùa, rùa ở biển. Em thì chẳng có biển mà ở. Hóa ra đây là ốc sên. Hí hí
- Eo, em ứ làm ốc sên đâu. A a a, anh bắt nạt em. Nhất định khi nào gặp mặt em sẽ cắn anh một trận.
- Eo ơi, ốc sên lắm dãi lắm, cắn anh thì có mà ... chẹp chẹp, chết khiếp.
- Aaaaaaaa
- Hí hí. Được rồi. Một tuần nữa, xem em có giám không nhé!
- Hứ, anh cứ chờ đấy. Á, mà anh vừa nói gì nhỉ? Một tuần nữa á??
Anh xuất hiện. Là người thực, bằng xương bằng thịt chứ không phải những tấm ảnh trên màn hình laptop.
- Sao đứng đực ra thế, bộ thất vọng lắm hả?
- Anh... hi, anh vừa nói gì nhỉ? Thất vọng gì cơ?
- Thì, anh xấu hơn trong ảnh chứ sao.
- Hí, cũng đúng- Mắt cô trở nên tinh quái- À mà, không đúng.
Mắt anh đen ngòm, khuân mặt hệt như người vừa rơi trên cung trăng xuống.
- Anh không xấu hơn, nhưng già hơn. Ớ, rắn rỏi hơn, từ này chuẩn nhất.
“Cốp”
- Ui da, sao anh kí đầu em vậy?
- Cái tội bôi mỡ vào mồm!
- Ớ...
- Ai đã từng thề lên thề xuống là em chưa từng trang điểm hở? Không trang điểm thì cái gì đỏ đỏ bóng bóng trên môi kia? Ăn cơm
rang chưa rửa mồm hả?
Cô định phản pháo lại cái kí đầu nhôn nhốt vừa rồi, nhưng nghe đến đây lại im lặng cụp mắt xuống, hệt như chú chim sẻ ướt nước
mưa.
- Hí hí, nhìn cái điệu bộ kìa, lại rụt đầu vào vỏ đây mà, bị nói trúng tim đen có khác.
- Tim đen với tim trắng cái gì. Anh kí sưng trán em rồi đây này!
(Thực ra cô vẫn tức tối: Hức, bôi mỡ cái gì, người ta muốn mình xinh đẹp trước mặt anh chứ bộ. Anh đâu biết rằng đây là lần đầu
tiên cô trang điểm.)
- Mới có thế mà đã kêu đau. Đúng là ốc sên.
Anh cúi xuống sát mặt cô như chực nhớ ra điều gì.
- May mà còn là mỡ, chứ không phải...dãi...
Đến đây thì cô không còn rụt đầu lại nữa, thay vì cắn, cô lấy tay bệu má khiến khuân mặt điển trai của anh phị ra, trông đến ngộ.
Tiếng cười giòn tan trong nắng sớm.
Họ yêu nhau. Tình yêu đến cũng nhanh như cơn gió mùa hạ.
Không được! Mình đang làm gì thế này? Tại sao lại là cô ấy? Tại sao lại thêm một người con gái nữa?
Trên bàn là một tờ giấy, nhưng anh không mảy may chú ý gì đến nó nữa. Trước mắt anh mờ dần, là vì con ngươi bất động. Anh
không chủ đích nhìn một vật gì cả. Vậy mà hình ảnh hai người con gái hiện rõ mồn một trong tâm trí . Bấy lâu nay anh đã làm gì nhỉ?
Cố xóa trong tim một bóng hình, để rồi vẽ lên nơi ấy một hình bóng khác? Chao ôi, nực cười quá. Thiên Ân ơi là Thiên
Ân.Có phải thời gian qua lí trí trong mày đã ngủ quên, để mặc thể xác đi theo mách bảo của trái tim? Mày đang hồ đồ làm đau thêm
một người con gái khác... Không được, phải dừng lại thôi. Dừng lại thôi, trước khi quá muộn.
Anh đứng dậy, rời khỏi bàn, không quên gấp lại tờ giấy và bỏ vào túi...
- Buzz!
- Anh vừa đi làm về.
- Ăn tối chưa anh? Mà đã tắm giặt chưa đấy, định ôm máy tính cho tới khuya luôn hả?
- Không.
- Không cái gì? Em đang hỏi anh đấy.
- Ừ.
- Ơ, anh sao thế? Anh gặp chuyện gì không vui à?
- Không.
- Nói em nghe xem nào? Hí, nhớ em quá à?
- Em này...
- Thực ra mối quan hệ của chúng ta là gì vậy?
- Ơ, sao anh lại hỏi thế?
- Em nói đi.
- Quan hệ? Thì em yêu anh. Anh cũng yêu em. Chúng ta yêu nhau...
- Em yêu anh. Ừ, có lẽ thế.
- Có lẽ thế, là thế nào? Chẳng lẽ anh không thế? Chẳng lẽ anh không yêu em?
- Có lẽ thế...
- Ơ, anh biết anh vừa nói gì không hả?
- Có lẽ...
- Anh không yêu em.
- Anh...
- Anh nghĩ không nên để em hiểu lầm. Hôm qua anh mới giật mình nhận ra điều này. Anh sợ...
- Anh sợ?! Anh này, nói em nghe, rốt cuộc là hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Đừng khiến em hoang mang?
- Hay là anh đi nghỉ đi, chắc anh chưa ăn tối, hoa mắt chóng mặt nên...
- Anh không yêu em, em ạ.
Pé Ngốc has singout yahoo messenger.
Cô ấy đang khóc. Cô ấy lại khóc. Anh biết thế. Ô cửa sổ phòng trọ, hình như trời Vũng Tàu bắt đầu đổ mưa...
Bạn nhận được tin nhắn offline:
“ Anh à, em không cần biết anh đang phải đối mặt với rắc rối gì, nhưng xin anh đừng vì thế mà ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta.
Đừng vì bất cứ điều gì mà rời xa em anh nhé. Em không thể tưởng tượng nổi rằng mình sẽ ra sao nếu ngày nào đó không còn anh
bên mình nữa. Kể cả lúc hạnh phúc nhất thời gian qua của hai đứa mình, đôi lúc em cũng lẩm cẩm lơ ngơ mà nghĩ đến điều cực kì tồi
tệ, nó gần giống như thái độ của anh đối với em lúc này. Nhưng anh biết không? Em đã nghĩ, và đã gạt phăng đi ý nghĩ đó trong giây
lát. Là vì em tin anh, em tin những gì từng có giữa hai chúng mình, không thể vì cản trở nào đó mà dễ dàng mất đi được.”
“ Em nhớ anh lắm. Điện thoại mấy hôm nay trở thành máy nghe nhạc. Những bản nhạc không lời Trung Hoa mà anh hay nghe lúc
buồn. Bây giờ em mới cảm nhận được thứ âm thanh rỉ máu ấy. Em nghe, nhưng đôi lúc cũng không thật là mình nghe nữa. Em mong
chờ hơn một thứ âm thanh khác, cũng phát từ điện thoại. Chắc anh sẽ chẳng gọi đâu, thôi thì tiếng chuông tin nhắn ngắn ngủi vang
lên cũng đủ để em vùng dậy vồ ngay lấy điện thoại rồi. Những người bạn thân thiết, họ hỏi han em về tình hình học tập, thi cử. Đã từ
rất lâu em không còn giữ thói quen đi chơi nhóm với chúng nó vào mỗi dịp cuối tuần. Bây giờ thứ bẩy chủ nhật giam mình trong
phòng , ôm lấy cái máy tính mà chờ đợi trong vô vọng dòng nick quen thuộc sáng lên. ”
“ Blog và facebook anh mốc rồi. Bạn bè anh đang giục anh entry kìa. Anh đi đâu thế? Nếu như không muốn liên lạc với em, cũng xin
anh đừng tắt máy suốt như thế chứ. Em có làm gì lên tội đâu, yêu một người cũng là có lỗi sao anh? Hãy để em được nghe tiếng
nhạc chờ điện thoại anh, cho dù anh không bắt máy. Bài “nhớ em” ấy, em muốn nghe từ chính điện thoại anh chứ không phải là
laptop của em. Hãy cho em mị mình rằng chúng ta vẫn đang sống những tháng ngày tươi đẹp, như cái thuở ngắn ngủi mà em vẫn ngỡ
chỉ có trong mơ, được không anh?”
“ Em chưa từng nghĩ rằng sẽ có lúc mình yêu một người con trai nhiều đến vậy. Quang lướt qua cuộc đời em, để cho em biết phân
biệt giữa tình yêu và thứ tình cảm gì khác na ná thế. Để em thêm tin và khẳng định rằng mình đang yêu anh đúng nghĩa. Anh đi rồi
cuộc sống của em trở thành tẻ nhạt. Em muốn được nghe lại “Hai Mươi” như trước kia. Em muốn được thấy xa hơn những gì màn
hình máy tính hiển thị. Cái khoảng trời thuộc về anh đâu rồi? Thế giới quanh em giờ sao nhỏ hẹp quá. Anh cứ định im lặng như thế
này mãi sao? Tại sao lại xa em ngay giữa lúc e đang dần cảm thấy yêu thương thăng hoa vậy? ...”
– Thiên Ân.
Giọng nói nghe thân quen quá! Anh bần thần ngẩng mặt lên nhìn vị vị khách vừa gọi cốc sinh tố cam. Là cô ấy!
- Thiên Ân, đừng bỏ chạy. Xin anh đừng trốn tránh em cho dù là lần cuối cùng gặp mặt.
- Sao...Sao em biết anh làm ở đây?
- Bạn bè anh, em cũng add facebook của họ.
- Anh sợ phải đối mặt với em lắm sao? Một sự vô lí khó hiểu. Bất kể lí do gì, anh cũng nên cho em biết với chứ?
- Anh... Mà thôi, anh đang trong giờ làm việc, xin em đừng làm chị chủ quán phật ý với anh.
Anh rảo bước lại phía quầy bar.
“Xoảng”
Âm thanh thủy tinh vỡ chát chúa vang lên. Trên sàn gỗ, anh nằm sõng soài, bất tỉnh...
Bạn nhận được tin nhắn offline:
“ Anh à, hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, em về rồi sẽ không chăm sóc được anh đâu. Bác sĩ bảo anh bị tụt huyết áp, do làm việc và suy
nghĩ căng thẳng quá. Khi nào khỏe hãy nhắn tin lại cho em biết”.
- Buzz.
- Anh. Cuối cùng thì anh đã chịu chat với em, nhưng sao vẫn đăng nhập ẩn thế?
- Bác sĩ nói gì thêm không em?
- Không. Anh làm việc căng thẳng quá đấy. Chẳng biết chăm lo cho bản thân gì cả.
- Ừ. Anh biết rồi.
- Anh muốn nói điều gì đó à?
- Ừ. À không, anh chỉ hỏi thế thôi. Cảm ơn em đã vào đây thăm anh. Chúc em thi đạt kết quả cao. Tạm biệt em nhé.
Anh thoát nick. Khẽ thở phào.
Tôi cũng không biết nữa. Thứ hành động tôi đang làm có phải sự hi sinh cao thượng, hay thực chất chỉ là lòng tự ti khép mình. Vậy
là cuối cùng, cô ấy đã chịu rời xa tôi, cũng đột ngột như cái cách tôi phủ nhận tình yêu mà mình dành cho cô ấy.
“Pé Ngốc bắt đầu hẹn hò với lonely star”
Sáng nay facebook tôi cập nhật dòng trạng thái đó. Một thoáng giật mình. Nhưng rồi môi tôi nở nụ cười hé miệng. Lonely star,
người con trai xuất hiện trong đoạn clip tự quay dài 10 phút , cậu đang gửi lời chúc yêu thương tới sinh nhật Pé Ngốc. Một chàng
trai tuấn tú.
Nhưng tôi bị làm sao thế này. Lòng tôi nghe nặng trĩu, một cái gì đó đang dồn tụ, dâng lên nghẹn đắng cổ họng. Cô ấy đi rồi. Cô ấy
đã làm theo ước muốn của tôi. Tôi phải vui mới đúng chứ nhỉ...
Bạn nhận được tin nhắn ofline:
“ Anh, em sẽ tập quên anh. Anh từng nói, chỉ cần thấy em vui, em hạnh phúc bên người con trai khác, là anh mãn nguyện rồi, anh sẽ
không tự dằn vặt mình trong đau khổ nữa, đúng không? Em đang làm theo lời anh nói đây. Sẽ không phải là bất cứ sự thế vai nào.
Hơn ai hết, em hiểu cái cảm giác đau khổ của người khác khi một ngày người ấy phát hiện ra mình đang lừa dối họ. Cũng giống như
em, em chịu nhiều đau đớn rồi. Đến lúc em nhận ra mình cần được che chở hơn là tự mình bảo vệ người khác. Đôi cánh của em quá
yếu, phải không anh? Em là con ốc rụt đầu mà. Ốc sên thì yếu đuối lắm.”
“ À, còn mẩu giấy...”
Tôi sựng người. Mẩu giấy? Mẩu giấy gì? Bàn tay tôi sục sạo trong túi áo, túi quần. Nó đâu rồi nhỉ? Mảnh giấy gấp vuông tôi hằng
đem bên mình đã mất. Thì ra, em đã đọc được những dòng theo dõi tình hình bệnh lí của tôi. Em đã biết tôi bị ung thư xương ống
chân...
Dù gì thì, kết cục này sớm muộn gì cũng sẽ xảy đến. Có điều rằng, tôi đã lường trước được, nên cũng bớt đau. Tôi lặng yên, nhìn
xuống chân mình.
“ Vết thương tình yêu, nó cũng giống với phần thịt da bị hoại tử, càng để lâu sẽ càng lan rộng. Hãy dũng cảm cắt bỏ nó đi, nếu muốn
bảo toàn mạng sống”
Tồn tại hay không thứ gọi là vĩnh cửu?
Cổ tích đã chết lâu rồi, phải không em?
Con tò vò làm tổ trên song cửa sổ. Một sự tỉ mẩn thầm lặng. Không biết trong vòng đời, nó sẽ làm được bao nhiêu cái tổ như thế.
Chỉ một mình.
Tò vò mà nuôi con nhện
Đến khi nó lớn nó quện nhau đi
Tò vò ngồi khóc tỉ ti
Nhện ơi nhện hỡi nhện đi đường nào.
Ca dao làm thi vị hóa cuộc sống của ông cha ta xưa. Sự thật đơn giản chỉ là một bi kịch thảm hại. Chẳng có sự hi sinh nào ở đây cả.
Nhiều hành động cao thượng bắt đầu từ sự thiếu hiểu biết. Tò vò bắt trứng nhện cho vào tổ, để khi nhộng mình nở ra, sẽ ăn hết số
trứng nhện mà trưởng thành. Tò vò ngờ đâu, trong cuộc đua thầm lặng, những con nhện là kẻ giành phần thắng, chúng nở ra sớm
hơn, khi nhộng tò vò hãy còn im lìm trong kén. Rốt cuộc thì ván cờ đảo ngược. Tò vò dâng con mình, nuôi lớn những chú nhện
kia...
Ai đó nói rằng, xuất hiện trên cuộc đời, mỗi con người đều đã là kẻ chiến thắng. Có vô vàn tinh trùng cùng lao về phía trứng. Trong
cuộc đua ấy, chỉ một hoặc một số rất ít tinh trùng về đích sớm cùng lúc.
Phải rồi! Chúng ta là những kẻ chiến thắng. Chúng ta là những đại diện ưu tú.
Nhưng, nếu như sai lầm của Thượng Đế là tạo nên các cá thể không giống nhau, thì xin Ngài hãy đừng ban cho những số phận thiệt
thòi một tâm hồn đa cảm...
Không ai giết họ. Tự họ sẽ hủy hoại thân mình.
Cô ấy đã không còn viết cho tôi những dòng tin nhắn offline.
Cô ấy đã thay đổi hành trang cá nhân trên facebook, mục nơi sống chuyển thành Hà Nội, thay vì là Vũng Tàu- quê nội cô ấy,lúc mới
quen tôi.
Cô ấy không còn vồn vã hỏi han khi tôi cập nhật status buồn trên trạng thái yahoo.
- Buzz. Anh hôm nay online ?
- Ừ. Chào em!
- Dạo này cuộc sống của anh thế nào? Có nhớ em không?
- Anh ổn. Không nhớ em. À có, nhưng không phải nỗi nhớ trước kia. Chỉ là thi thoảng một hình dung mình đã từng gặp hiện lên
trong óc. Mái tóc dài và nụ cười tỏa nắng.
- Hì, thế là được rồi.
- Em đang ở phòng?
- Vâng. Anh muốn thấy lại căn phòng em không?
Pé Ngốc gửi cho bạn một cuộc gọi video.
Chấp nhận.
- Hì, anh nghe rõ chứ.
- Ừ.
- Anh xem nhé, em bê máy quay một lượt khắp căn phòng.
“Cộp”
Bạn đã ngắt cuộc gọi video với Pé Ngốc. Chi tiết cuộc gọi 00:30
- Anh! Anh không muốn xem lại phòng em ư? Rằng cuộc sống em đang như thế nào?
- Anh thậm chí không thèm nhìn em lấy một chút. Anh có biết em đang mặc trên người chiếc váy búp bê mà anh rất thích?
- Anh thật đáng ghét. Từ bao giờ anh trở nên như vậy?
Thiên Ân has singout yahoo messenger.
Khi đã hết yêu tôi rồi, cái gì nơi tôi chả trở nên đáng ghét, phải không em?!
Cô ấy mặc bộ đồ búp bê, gương mặt trang điểm kĩ. Cô ấy trang điểm vào buổi tối, ắt hẳn cuộc gọi video kia không thuộc về tôi.
Lonely star giờ này chắc đang rất hạnh phúc...
Con tò vò đã không còn bay đi kiếm đất buồn xây tổ. Nó ôm chặt thành phẩm cả ngày làm vất vả của mình, bất động như đã chết.
Ngoài kia, hình như mưa lại rơi...
“Có những thứ thực sự khi đã mất đi rồi, người ta mới cảm thấy nuối tiếc”.
Cạch!- Cánh cửa phòng trọ đột ngột mở toang.
- Anh, anh đang khóc đúng không? Anh còn yêu em đúng không?
Chàng trai choáng váng, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Em...
- Anh trả lời em đi. Rằng mấy ngày nay anh chỉ ngồi lặng một mình bên cửa sổ và khóc, giọt nước mắt ấy là vì ai?
- Vì em đúng không? Rõ ràng là anh yêu em, rõ ràng là anh đau khi thấy em đến bên người con trai khác!?...
Tiếng cô gái vỡ òa cùng cơn mưa bên cửa sổ. Những giọt nước mắt đầm đìa cả hai khuân mặt đối diện nhau rất gần.
- Tại...Tại sao em có mặt ở đây giờ này. Lonely star, cậu ấy...
- Lonely star, cậu em họ của em chứ gì? Cậu ấy đang ngồi ở nhà bà nội em và xem phim truyền hình cùng gia đình.
- Sao chưa một lần anh níu kéo em? Anh có biết em mong chờ đến thế nào một câu nói, một câu nói giữ em ở lại? Để ít nhất em còn
chắc chắn mình là gì đó trong mắt anh?
- Anh nghĩ em sẽ rời xa anh khi biết được căn bệnh ung thư xương quái ác kia qua mảnh giấy rớt ra từ túi quần anh khi anh nhập
viện vì tụt huyết áp ư? Hay em sẽ vẫn ở bên anh để cứu vớt một tâm hồn mặc cảm đáng thương hại?
- Em không cần biết anh sẽ ra sao, chỉ miễn đó là anh, một ngày.., một năm..., một đời... Chừng nào hơi thở anh còn phảng phất bên
em, và câu nói anh yêu em- bờ môi anh vẫn còn mấp máy được!
- Anh nói đi? Sao vẫn cứ im lặng với em mãi thế? Em yêu anh chưa đủ lâu sao? Chưa đủ hiểu anh nghĩ gì và làm gì sao? Tại sao lại
tự lừa dối mình và lừa dối em như vậy? Anh chịu đau đớn, nhưng anh có nghĩ tim em quặn thắt gấp nhiều lần khi thấy anh như vậy
không?
- Em vào Vũng Tàu một tuần nay rồi. Lonely star đã giúp em tìm đến địa chỉ này và thuê trọ căn phòng đối diện ô cửa sổ phòng
anh. Và nếu như anh kiên trì xem đoạn video chat yahoo hôm trước em gửi anh, anh sẽ nhận ra đó không phải là căn phòng em
hằng sống. Nhưng anh đã vội ngắt, không kịp cả nhìn khuân mặt trang điểm đã nhòe vì nước mắt của em, không kịp cả nhìn em
đang đau đớn thế nào?!...uhmm...
Cô gái bị chặn họng. Là vì chàng trai đã bất ngờ lao đến ôm cô thật chặt.
- Anh yêu em, sẽ không một lí do gì chia cách hai ta nữa. Anh sẽ phẫu thuật cắt bỏ phần thịt xương bị hoại tử. Và nếu như em chấp
nhận lấy 1 người tật nguyền...
Lần này đến lượt chàng trai không kịp nói hết lời, cô gái ngăn anh lại bằng nụ hôn bỏng rát. Nước mắt giao hòa đầm đìa hai khuân
mặt...
Họ cứ đứng cạnh nhau như thế bên ô cửa sổ giờ lâu.
Mưa ngừng rơi. Đêm tối vọng tiếng côn trùng hiếm hoi mà từ lâu anh mới lại được nghe thấy.
Phải rồi: “Hà cớ gì để cơn gió đêm qua thổi tắt ngọn lửa sáng nay?!”..